Thiên hạ đệ nhất
Phan_16
Lưng dựa vào tảng đá lớn, lặng im một lát, Dạ Ngữ Hạo lại nở nụ cười. Cả người hắn đều trống rỗng, tươi cười lại càng thêm thanh dật tuyệt trần, cùng hối ảm lúc trước bất đồng, cực kỳ thoải mái vui vẻ. Đường nét xinh đẹp bởi vì thần sắc biến hóa mà sinh ra mị, một loại phương vật không thể hình dung, giống như hoa nở đến cực hạn, quảng lăng thành thất truyền, là lúc vật không thuộc loại phàm trần bị ông trời thu về, quyết tuyệt mị lực.
Mọi người không tự chủ được đều từng bước bước vào, nhưng chợt nghĩ đến thiên lý ngưng phách của hắn, tuy có giải dược của Độc Cô Ly Trần, cũng vẫn ngừng cước bộ. Nhìn không ra ba mặt là người, một mặt núi đá vây quanh, hắn như thế nào còn cười.
” Nguyên lai, ngươi vẫn hận ta như vậy a. . . . . . Hiện tại, hết thảy đều do các ngươi nắm giữ, sự tồn tại của ta cũng sẽ không còn tất yếu phải không?” Cười khẽ, ánh mắt thùy hạ, lại quét về phía Hoàng một cái, ngàn vạn cảm xúc dung thành tro tàn. Hắn tháo xuống bội sức bên hông, ở trong tay quơ quơ, tùy tay dứt bỏ. Mọi người nhất tề lui ra phía sau từng bước, lại phát hiện kia chỉ là một cái ngọc bội bình thường.
“Có thể giết, không thể nhục. Các ngươi khen mình tính toán không bỏ sót với ta. Trong tình huống này vốn không nên khoe khoang như thế, nhưng hiện tại, bổn tọa nên cho các ngươi nhìn xem tính toán cuối cùng của bổn tọa. . . . . .” Cười mỉm mà ngả người về phía sau, xem ra cự thạch rắn chắc đáng tin cậy, không ai nghĩ khối cự thạch lại dễ dàng đổ ngã như vậy, hắn cùng cự thạch rơi xuống miệng vực sâu bị cây cỏ che lấp, bất thình lình lớn tiếng nói: ” Dạ Ngữ Hoàng, ta lấy một mạng trả lại cho ngươi cả đời bất hạnh, ngươi nên. . . . “
“Ngươi nên. . . . . .”
Thanh âm chỉ tới đây, khoảng không dưới cốc không vọng trở lại lời hắn nói kế tiếp, trong thiên địa lâng lâng, chỉ còn lại có dư âm ‘ trả lại cho ngươi cả đời bất hạnh. . . . . . ‘ lượn lờ không dứt.
Cửu thiên thập địa, không ngừng vang vọng . . . . . .
Như thế nào cũng không nghĩ tới phương cự thạch kia có thể bị người dùng lực thay đổi, càng không nghĩ tới phía sau cự thạch này là tuyệt nhai. Dạ Ngữ Hạo liền như vậy nhảy xuống, mọi người trở tay không kịp. Nụ cười khuynh tuyệt giống như còn đang lay động trước mắt, bóng người còn tại trước mắt nói chuyện liền sạch sẽ lưu loát, không nói đến câu thứ hai liền rời đi. Mọi người không thể tin, nhất tề chạy về phía trước, khó có thể tự kiềm chế mà thò đầu đi xuống thăm dò, không tin hắn sẽ làm ra loại chuyện này, cũng không tin phía sau là tuyệt nhai hữu tử vô sinh — nhưng hai mắt đã đẫm lệ mờ mịt lam khí, che khuất hết thảy tuệ nhãn.
Nhật Quân lệ đã tràn mi. Ngay cả chính hắn cũng không biết bản thân rốt cuộc sẽ có phản ứng loại này. Hắn cũng không từng muốn giết Dạ Ngữ Hạo. Hắn mặc dù hận đệ đệ duy nhất này, nhưng cũng yêu đệ đệ duy nhất này. Hắn chỉ là chịu không được sự bình tĩnh của đệ đệ, hắn nói như vậy chỉ vì muốn nhìn đệ đệ biến sắc, không nghĩ lại thấy đã ở loại thời điểm này, hắn còn có thể khí định thần nhàn như vậy — hắn không có tư cách làm cho Dạ Ngữ Hạo biến sắc sao? !
Bên tai như có như không, hình như có tiếng tiêu từ từ vang lên, như đoạn nhạn chi đề tây phong — chẳng lẽ là thiên địa cũng đồng bi vì hắn? Nhật Quân cố nén lệ, nhịn xuống phản ứng ngoài ý liệu nhìn về phía Liễu Tàn Mộng. Liễu Tàn Mộng sớm ngồi xổm trên mặt đất, tỉ mỉ quan sát chỗ cự thạch sụp đổ. Thấy Nhật Quân cũng ngồi xổm xuống thì chỉ vào chỗ cây tùng nứt ra nói: “Nơi này đã bị người động tay động chân, nền móng đã di động. Chỉ cần hơi dùng chút lực sẽ ngã xuống. Nhìn thổ ngân mới tinh, xác định chuyện này chỉ xảy ra mới ba bốn đêm.” Nói đến đây, đột nhiên cười.”Đế tọa. . . . . .” Sau khi tỉnh ra lại sửa miệng. “Dạ Ngữ Hạo quả nhiên tính toán không bỏ sót, lần này nếu không phải các ngươi phản bội hắn, hắn chỉ cần đem tại hạ tới gần nơi này, chờ tại hạ thuận dịp đào sinh. Kì diệu ở chỗ là các ngươi toàn bộ đều không hay biết, đối với việc tại hạ chuyển qua nơi nào cũng sẽ không có phản ứng, tại hạ muốn thoát cũng khó . . . . . . Đáng tiếc cuối cùng lại thành chỗ chính hắn táng thân.” Nói đến đây, ngữ khí không khỏi cũng có loại tình cảm tiếc hận, với một thiên hạ đệ nhất nhân tài hoa tung hoành đương thời, không người nào động đến được như hắn cứ thế mà biến mất, không khỏi tiếc nuối. Bất quá loại này cảm tình này so với loại tình cảm hưng phấn vì con đường đã bị bình định hơn phân nửa thì thật là bé nhỏ không đáng kể — ngày xưa Hiên Viên bình luận Liễu Tàn Mộng vong ân thiện biến, chữ chữ như vàng.
Nhật Quân trừng mắt hắn, nói là càng nghe càng lạt nhĩ. “Ngươi không xuống dưới đi xem? Hắn có thể bố cơ quan này, chẳng lẽ không ở dưới vách núi bố cơ quan?”
“Ngươi hy vọng hắn còn sống sao?” Liễu Tàn Mộng tươi cười rạng rỡ, hung hăng móc cho vết sẹo của Nhật Quân tích máu. ” Đây là không có khả năng. Cơ quan này các ngươi không biết. Ước chừng là một mình hắn bày ra. Ngươi nhìn đi, núi này địa thế tuyệt nhai hiểm ác đáng sợ, người không võ công như thế nào từ trên đi xuống dưới? Nếu hắn tìm người đến hỗ trợ, thì tin tức khó tránh khỏi có người biết, cơ quan này liền mất đi tác dụng.” Liễu Tàn Mộng hai tay giao nhau, “Ngươi muốn nói không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất sao? Yên tâm yên tâm. Ta yên tâm thật sự. Trụy nhai này không phải so với bình thường, nếu tính toán tạo cơ quan thì phạm vi cũng khó xa được, người mất hết công lực như hắn nếu không có chi niệm muốn sống rất mạnh, thì cứu trợ rất khó. Mà điểm này còn phải cảm tạ ngươi, là sự hận thù của ngươi đã tuyệt đi ý niệm muốn sống của hắn, cho dù hắn hạ cơ quan, lúc này xuống dưới cũng không sống thêm được. Ngươi nói, ta có cái gì lo lắng.”
Nhật Quân trong lòng bàn tay đau nhức, có thể là móng tay đâm quá sâu vào trong lòng bàn tay đi. Hắn hận không thể đem Liễu Tàn Mộng đánh thành đầu heo, nhưng hắn đột nhiên phát hiện, mất đi Dạ Ngữ Hạo, hết thảy gánh nặng của Vô Danh giáo đều đặt ở trên đầu của hắn. Hắn không còn có thể hành động theo cảm tình nữa, phải nghĩ nên như thế nào cùng Liễu Tàn Mộng và Hiên Viên Dật hư dữ ủy xà.
———————-
Phú Quý Vô Ngã cư, vẫn duy trì cảnh trí hôm qua mọi người rời đi. Chén trà mà Dạ Ngữ Hạo uống một nửa bởi vì không ai tiến vào mà chưa thay chén mới, xác trà vẫn còn bám vào một bên mép chén, hoa cúc vàng như ngày hôm qua, khẽ run rẩy nhưng lại vững như núi Thái không chịu rớt xuống.
Liễu Tàn Mộng giao cho những chuyện gì Nhật Quân đã nhớ không nổi. Hắn cùng với Quan Từ trở lại Thiên Nguyên đổ phường, phân phó xong thuộc hạ, đồng thời cho người truyền lệnh Nguyệt Hậu trở về, cuối cùng bước vào chỗ cư trú của Dạ Ngữ Hạo, cũng không biết rốt cuộc nên nghĩ cái gì.
Chậm rãi cầm lấy nắp chén trà, do cách đêm, nước trà đã trở nên ố vàng, lấy tay chạm chạm, lạnh băng.
Ngồi ở ghế gỗ tử đàn khảm đá vân mẫu mà Hạo gần đây thường ngồi, nhắc bút tới, mực nước dính trên đó sớm đã đông lại, đối mặt với giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, nghiêng đầu ngẫm lại, không biết chính mình rốt cuộc phải viết cái gì.
Buông bút, hắn lẩm nhẩm văn kiện trước khi rời đi Dạ Ngữ Hạo đã lật xem một nửa, lại cảm thấy một đoàn ùn ùn kéo đến, cái gì cũng xem không hiểu. Hắn lại khép lại văn kiện.
Đứng lên, vào nội thất, một kiện công tử sam vàng nhạt vẫn còn tùy tiện để ở trên giường, là thay chưa kịp gấp lại hay là lười gấp đây? Nhật Quân muốn hồi tưởng, lại nhất thời nhớ không nổi — xa rời lâu lắm rồi, hắn đã quên rốt cuộc Hạo có loại cá tính như thế nào. Hắn chết lặng cầm lấy quần áo, đem nó gấp hảo, nhưng càng gấp càng không hài lòng, nơi này rớt nơi đó rối loạn, ngổn ngang nửa ngày, rõ ràng nhu thành một đoàn, quay đầu tìm tới năm sáu lần, mới phát hiện góc tường có y tương bằng gỗ lim (y tương: hòm xếp quần áo)
Xốc lên y tương gỗ lim, tùy tay lật xem, bên trong chỉ để hai ba kiện áo lót, không giống khi còn bé ở Vô Danh giáo, trong y tương của Hạo đều là áo khoác ngoài bằng điêu cừu — khi đó hắn thích chơi yêu nháo, nội lực lại không sâu, thường chạy đến bên ngoài Vô Danh sơn, bị đông lạnh, sau đó mình cùng sư phụ liền chuẩn bị cho hắn đống lớn quần áo thật dày mềm mại, đưa hắn bao tròn vo giống như một con tiểu điêu.
Kỳ quái, nghĩ những thứ này để làm chi? Nhật Quân có chút nghi hoặc — những chuyện kia đều là đã lâu rất lâu phía trước, khi đó mình vẫn còn là truyền nhân của Vô Đế, sau này hắn đã thành Vô Đế, còn cần mình vì hắn chuẩn bị cái gì. . . . . Thật là chê cười!
Ngồi ở mép giường nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, đột nhiên phát hiện trời như thế nào liền tối thế này? Khi trở về rõ ràng vẫn là giờ mẹo a. Nhật Quân nhìn xem đồng hồ nước trên bàn — nhất định là hỏng rồi, như thế nào nhanh như vậy liền biến thành giờ hợi?
” Quân tọa.” Quan Từ không biết khi nào tiến vào, nhỏ giọng kêu hắn.
Quân tọa? Nhật Quân nhìn Quan Từ nửa ngày.
” Sao không gọi ta đế tọa chứ? Ta hiện tại là Vô Đế a.” Nhật Quân nở nụ cười.”Kêu xem thử.”
“Quân tọa!” Quan Từ tăng thêm ngữ khí, đối với phản ứng của Nhật Quân có chút không biết làm sao.
“Kêu a, ngươi kêu a!” Nhật Quân quát một tiếng, lại dừng lại, trên khuôn mặt oa nhi có chút thất vọng, “Nguyên lai ngươi không thừa nhận ta là Vô Đế a. . . . . .”
Quan Từ nhìn hắn, không thể kêu quân tọa, lại không thể kêu đế tọa, nhất thời không nói gì.
Nhật Quân nhìn chung quanh, bỗng nhiên mặt giãn ra.
“Ai, ngươi có biết chuyện của ta cùng với Dạ Ngữ Hạo trong lúc đó không?”
“Thuộc hạ không biết.”
“Ngươi không biết? Đúng rồi khi ngươi bị ta chọn đến, ta đã là Ngự Dạ lệnh chủ. Ngươi đương nhiên không biết. . . . . . Ngươi ngồi xuống. . . . . . Đúng, ngồi xuống, ngồi bên cạnh ta được rồi, ta giảng, ngươi nhất định phải hảo hảo nghe.” Nhật Quân phát hiện trong lòng có cảm giác muốn nôn, đến tâm cũng phải hoảng lên, làm sao cũng không thể gỡ rối sự tình. ” Rõ ràng sai chính là hắn, vì cái gì hắn vừa chết, ta cảm thấy được người sai là ta? Người chết lớn nhất sao?”
“Ngươi phải im lặng, đừng ngắt lời, hãy nghe ta nói. . . . . .”
. . . . . .
Mười sáu năm trước, lúc ban đầu được tuyển làm Vô Đế chính là Dạ Ngữ Hoàng, tài hoa của hắn nổi bật nhất, sau vài lần khảo thí, hắn được Vô Đế coi trọng có thêm, sau đó, Nhật Quân tuyển Hàn Kinh Hồng bảy tuổi, Nguyệt Hậu tuyển Thủy Hoành Ba ba tuổi, Ám tuyển Ám Vũ bốn tuổi, tất cả truyền nhân đời thứ năm đều được xác lập.
Đó là một đoạn thời gian hắn đắc ý nhất. Mọi người đều quay chung quanh ở bên người hắn, kính hắn, sủng hắn, dạy hắn, chúng tinh phủng nguyệt – che chở hắn. Hắn cũng không có cô phụ chờ mong của mọi người, văn thao vũ lược thành thạo, suy một ra ba, tiến bộ kì tật. Văn ỷ mã đãi kinh, võ ở cùng thế hệ khó gặp gỡ địch thủ, giáo trung cao thấp đối hắn kỳ vọng quá sâu.
Nhưng, Dạ Ngữ Hạo trưởng thành.
Ở dưới hào quang của huynh trưởng, cơ hồ không ai nhìn đến tài hoa của hắn, chỉ cảm thấy hắn coi như thông minh, chú ý lớn nhất đối với hắn là dung mạo xinh đẹp đến mức làm cho người ta tâm muốn hòa tan, mà hắn thanh bình nội liễm, cũng sẽ không bởi vì có một người huynh trưởng xuất chúng như vậy mà không phục tranh thủ tình cảm, luôn lẳng lặng theo ở phía sau Hoàng, nhu thuận trầm mặc mà làm cho người ta sắp quên sự tồn tại của hắn.
Chính là sắp! Không phải không ai.
Người này, chính là Vô Đế đời thứ tư.
Đế vị, cuối cùng để cho người ta.
Vô Danh giáo luôn luôn là người có tư chất mới lên thượng vị, bởi vì chính hắn không chỉ có một cái mệnh của riêng hắn mà còn là vận mệnh của cả Vô Danh giáo, cho nên người đứng đầu phải là người vô tư tình, hắn không thể để vào cảm tình, phải lấy đại cục làm trọng, khi tất yếu tùy thời phải đem chính mình hy sinh.
Hoàng là có tài, nhưng hắn không đủ nhẫn tâm, không thể hoàn toàn đoạn tuyệt, thiên lệch xử trí theo cảm tính.
Mà Hạo, lúc cần thiết hắn sẽ đưa ra lựa chọn tốt nhất, cũng là cách làm đối chính mình tàn nhẫn nhất, một người vô thanh vô tức đem toàn bộ sự tình gánh vác.
Vô Đế sau khi ở vài lần khảo nghiệm phát hiện tài hoa của Hạo, đưa ra lựa chọn. Mất đi thân phận Vô Đế, Hoàng trở thành Ngự Dạ sứ giả lệnh chủ — nguyên bản đây là vị trí của Hạo.
Ngự Dạ nhân, chỉ có thể xuất hiện trong bóng đêm. Ngự Dạ sứ giả, đó là người trong bóng đêm vì Vô Danh giáo diệt trừ tất cả những kẻ bất lợi. Bọn họ là những sát thủ không được xếp vào danh sách của Vô Danh giáo, xảy ra chuyện Vô Danh giáo cũng sẽ không thừa nhận!
Khi đó, người kế nhiệm Nhật Nguyệt Ám đang bị sư phụ mang theo tu tập kiến thức cơ bản, chưa cùng người kế nhiệm Vô Đế chính thức ở chung, vả lại niên kỷ cũng còn nhỏ. Trừ bỏ Hàn Kinh Hồng tuổi tác hơi lớn ra, không ai phát hiện người kế nhiệm đế tọa đã bị thay đổi, nhưng Hàn Kinh Hồng tâm cơ thâm trầm, cũng không nói ra việc này.
Vì thế –hắn từ trên đỉnh quang minh sụp xuống, rơi vào hắc ám khôn cùng!
Không còn có người nào tên Hoàng, chỉ có danh hiệu — lệnh chủ!
Hắn cứ như vậy bị người ta quên đi.
Rốt cuộc không ai được phép gọi tên của hắn.
Hoàng trong lòng làm sao không có lời oán giận, cảm giác mất mác như cực âm và cực dương loại này, người đại trí tuệ cũng nhất thời khó có thể hiểu rõ, huống chi Hoàng vẫn là một tiểu hài tử chưa đến mười tuổi. Nhưng hai người này, một người là ân sư của hắn, một người là thân đệ của hắn. Hắn có thể làm sao? Không thể phản đối, không thể đấu tranh, không thể, không thể, chính là không thể, cái gì cũng không thể! ! !
Hắn cố gắng làm tốt lệnh chủ Ngự Dạ, cố gắng làm quen với hắc ám, cố gắng trong bóng đêm cầu sinh.
Chặt đứt ý niệm trở lại quang minh trong đầu — bằng không, hắn sẽ lại bất bình, hắn sẽ khó chịu, hắn sẽ sụp đổ!
Quan Từ là hắn một lần đảm nhiệm nhiệm vụ cứu trở về. Hắn cứu trở về không chỉ là Quan Từ, còn có rất nhiều người, nhưng Quan Từ có thành tựu cao nhất, trở thành trợ lực lớn nhất của hắn.
Hàn Kinh Hồng chết, khiến Vô Danh giáo nhất thời rối loạn, Nhật Quân không thể thiếu người, thế nhưng Nhật Quân lại không có người kế nhiệm. Vô Đế đang định đem đế vị chuyển thừa cho Dạ Ngữ Hạo, sự tình đã là tên đã trên dây, không thể để rối loạn.
Dạ Ngữ Hạo đề nghị, để Hoàng kế thừa Nhật Quân.
Hoàng nghĩ muốn cười to.
Điên cuồng mà cười to.
Hắn biết Hạo là vì tốt cho hắn.
Thế nhưng, hắn đã dung nhập trong bóng tối, cần gì phải đem hắn kéo quay về quang minh? Ở trong ánh sáng, những thứ nguyên bản thuộc về hắn đã sớm là của người khác, còn hắn chỉ là Nhật Quân, là thuộc hạ của ‘ Vô Đế ’. Dạ Ngữ Hạo có từng nghĩ tới, chuyện này làm hắn rất khó chịu?
Giống cái rối gỗ, người khác vừa động, từ quang minh tiến vào hắc ám, người khác lại vừa động, hắn lại từ hắc ám trở lại quang minh. Hắn toàn bộ không có quyền lựa chọn, đều bị ân sư, thân đệ dắt ở lòng bàn tay, theo dây mà múa . . . . .
Chức trách của người trong Vô Danh giáo là phục tùng. Cho nên, hắn phục tùng. Thế nhưng tâm linh của hắn cùng với Hạo đã muốn chặt đứt.
Hạo không biết tâm tư của Hoàng. Hắn không biết. Trong bóng đêm, Hoàng sớm là kẻ giết người như ma, hai tay huyết tinh, tinh thần phấn chấn, ngay thẳng nhân thiện của hắn đã bị hắc ám phủ mờ, tuy rằng bên ngoài vẫn là sáng sủa nhưng thật sự đã nhiễm đen.
Hắn không biết chính mình nên làm cái gì bây giờ. Thuận theo, làm Nhật Quân, sau đó lại tuyển Nhật Quân kế nhiệm, đem sự tình giao cho đời tiếp theo, sau đó hạnh phúc mỹ mãn sống hết cuộc đời này? !
Trong lòng ẩn ẩn mịt mờ.
Dạ Ngữ Hạo sai hắn theo Thủy Hoành Ba xuống núi, hắn gặp Liễu Tàn Mộng. Liễu Tàn Mộng từ phụ thân hắn, cũng chính là Võ Thánh thế hệ trước biết được Hoàng từng là người Vô Đế tuyển, dùng ngôn ngữ khiêu khích Hoàng. Hoàng cảm thấy được đen tối trong lòng càng ngày càng đậm, hắn nghĩ có nên lấy về những thứ nguyên bản là của mình hay không?
Không có kết luận.
Bởi vì Hạo là một thủ lĩnh tốt, Hoàng tự nhận không có khả năng làm được hoàn mỹ như hắn vậy. Chỉ cần Hạo không có chỗ sai. Hoàng không có khả năng phản bội hắn!
Chuyện Hiên Viên cùng Hạo ở Kì vương phủ chính là mở màn, Hoàng mới biết được, Hạo còn có nhiều chuyện chưa từng để mình biết. Thậm chí ngay cả võ công bị phế đi cũng không cho hắn biết!
Hoàng khó chịu!
Thượng giả vô tư tình, Hạo cùng Hiên Viên trong lúc đó đã có rất nhiều tư tình. Tuy rằng hai người cũng không phát hiện. Cũng sẽ không thừa nhận!
Thượng giả vô tư tình. Hắn là vì thế mới mất đi ngôi vị Vô Đế, Hạo nếu không thể làm được Thượng giả, hắn cũng không có tư cách làm Vô Đế nữa.
Hiên Viên, Liễu Tàn Mộng, Dạ Ngữ Hạo ba người quay về Vô Danh giáo, Hoàng từ Quan Từ nơi ấy không ngừng nhận được tin tức, càng xem, tâm hắn liền càng lạnh.
Hiểu biết của hắn đối với Dạ Ngữ Hạo so với người khác phải nhiều hơn một ít. Hắn đã nhìn ra. Hạo bởi vì thân thể không tốt, nghĩ muốn thoái vị, nghĩ muốn buông ra hết thảy, nghĩ muốn giữa Hiên Viên cùng Liễu Tàn Mộng chọn một người, kí thác thiên hạ — có Vô Danh giáo tương trợ, lo gì thiên hạ không vào tay.
Hắn rốt cục quyết tâm ngoan độc.
Dạ Ngữ Hạo, ngươi nghĩ muốn thoái ẩn giang hồ ta mặc kệ, nhưng ngươi nghĩ muốn trăm năm cơ nghiệp của Vô Danh giáo bị hủy, ta tuyệt không cho phép. Nếu ngươi vì tư tình đem Vô Danh giáo giao cho Hiên Viên, ta liền trợ Liễu Tàn Mộng, cùng ngươi chống đối!
. . . . . .
“Sự tình chính là như vậy . . . . . . Hắn cuối cùng lựa chọn Hiên Viên, ta cũng chỉ có một đường đi đến mặt đối địch. Ta tuyệt không thể để cho Vô Danh giáo biến mất như vậy. Hắn là từ trong tay ta đạt được đế vị, là ta bất năng. Nếu tùy ý hắn tiếp nữa. Ta cũng thành đồng lõa làm Vô Danh giáo tan biến!” Nhật Quân cắn răng nói xong, càng nói càng cảm thấy mình đúng lý hợp tình, chính là, buồn bực trong lòng cũng càng ngày càng nặng, ép tới mức hắn thiên toàn địa chuyển, như hết thảy trên đời đều biến thành sai.
“Kỳ thật, ta cũng không tính toán giết hắn . . . . .” Âm thanh yếu ớt như tơ, giống như nói cho chính mình nghe. “Ta. . . . . . Ta chỉ muốn. . . . . Muốn dọa hắn. . . . . . Cho hắn biết. . . . . . Phẫn nộ của ta. . . . . .”
— Ngươi làm sao biết được, một ngày đó, cảm giác từ quang minh cao nhất ngã vào hắc ám vực sâu? ! Từ thiên chi kiêu tử chuyển thành không có tiếng tăm gì, ngay cả cảm giác tồn tại cũng không được để người khác biết? Bởi vì là người thân nhất an bài, ngay cả phản đối cũng không được, chỉ có cảm giác ngấm ngầm chịu đựng? ! Giết người như ma, làm công cụ giết người của Vô Danh giáo, cố gắng trong bóng đêm cầu sinh? ! Thật vất vả thích ứng hắc ám, lại bởi vì các ngươi thiếu người, cưỡng ép từ trong bóng đêm lôi ra, cảm giác khi đối mặt với sắc mặt ‘thi ân không vọng báo’ của ngươi! Tất cả của ta đều vì ngươi mà hủy! Sinh mệnh của ta tự khi ngươi sinh ra đều lâm vào hỗn loạn! Ngươi bồi thường ta? Ngươi rốt cuộc có thể bồi thường ta cái gì? !”
Hàm nghĩa trong lời Nhật Quân nói, rốt cục Quan Từ đã hiểu hoàn toàn.
“Công Văn cô nương, ngươi nghe đủ, có thể vào được không?” Quan Từ bỗng nhiên đề cao thanh âm, hướng ngoài cửa gọi.
Nhật Quân tâm niệm sa vào nơi thấp nhất, trong trí óc như tương hồ, nhất thời còn không nhớ nổ cái tên Công Văn này rốt cuộc là của ai. Thấy thiếu nữ tử y tiến vào, ý thức mơ hồ lúc này mới hiện lên một tia ánh sáng, chỉ vào nàng nói: “Ta nhận ra ngươi. . . . .” Nói đến đây, lại dừng, cố gắng suy tư về những gì mình mới vừa rồi muốn nói.
Công Văn hai tròng mắt sưng đỏ, má lúm đồng tiền xanh mét, hơi hơi cúi người thi lễ, cũng không quỳ xuống.”Quân tọa.”
Nàng lúc này vẫn gọi kính vị của Nhật Quân. Nhật Quân đánh cái rùng mình. Đột nhiên cười ha hả. “Đúng rồi đúng rồi, ngươi không phải là hảo thị nữ bên người Vô Đế sao. Như thế nào, Vô Đế bị ta bức tử, ngươi không phẫn nộ? Hay là ngươi thức thời tính toán quy phục ta?”
Công Văn cắn răng, không ngừng nhớ lại ngày đó ở bên cạnh ôn tuyền đáp ứng đế tọa, vì hắn hoàn thành mười sự kiện mới có tư cách đi tìm cái chết, cho dù là chuyện so với chết còn khổ sở, cũng phải nhẫn nhục sống tạm bợ hoàn thành nó.
“Quân tọa. . . . . .” Nàng hấp khí, chậm rãi nói xong. Cho dù hiểu được tất cả nỗi khổ tâm của Nhật Quân, nhưng hắn bức tử người nàng tôn kính nhất là chuyện không thể sửa đổi. Nàng phải khắc chế, không thể để tâm tình xúc động, phá hủy phó thác mà đế tọa giao cho nàng. “Hiện tại tồn vong của bản giáo nguy cấp, vô luận có bao nhiêu ân oán, còn xin ngươi để xuống trước, nghe thiếp một lời đi.”
Nhật Quân đầu rất đau. Hắn không muốn nghe Công Văn nói chuyện. Hắn cảm thấy sau khi hắn nghe xong đầu sẽ lại càng đau, ngay cả những nơi khác trên cơ thể cũng sẽ đau. . . . . .
Công Văn thấy Nhật Quân không có phản đối, đơn giản cho rằng hắn đáp ứng rồi.
” Thiếp trước tiên là nói về chuyện đế tọa chưa giao cho. Kỳ thật, mệnh của đế tọa nguyên đã không dài.”
“Cái gì? !” Nhật Quân cùng Quan Từ đồng thời thất thanh, khó có thể tin.
” Bản giáo giáo vụ nguyên bản nặng nề vô cùng, các triều đại Vô Đế phần lớn đều thoái vị ở năm hưng thịnh nhất, đó là vì nguyên nhân tâm lực lao lực quá độ. Đế tọa bị Hiên Viên đế phế đi võ công, bị thương kinh mạch. Thế nhưng hắn mạnh mẽ chống đỡ không cho mọi người phát hiện, kết quả lâu hà thành tật, khi bị dược sư phát hiện, đã là thuốc và kim châm cứu khó duy trì. Theo như dược sư nói cũng chỉ có thể miễn cưỡng bảo mệnh trong nhất thời, cũng không biết ngày nào đó sẽ đi. Hắn tự biết sống không lâu trên nhân thế, lo lắng sau khi hắn rời đi bản giáo còn có thể cùng triều đình và Võ Thánh trang đối kháng. Thế hệ kế nhiệm Tiếp theo mọi người chưa tuyển ra, một khi tin tức hắn tạ thế truyền ra, triều đình cùng Võ Thánh trang chắc chắn thừa nước đục thả câu. Cho nên, hắn phải trong khoảng thời gian có hạn đem hết thảy an bài hảo trước.” Công Văn nhìn Nhật Quân.
” Quân tọa cùng Quan thị vệ trưởng thư từ lui tới, đoán không sai, đế tọa mang Hiên Viên cùng Liễu Tàn Mộng quay về tổng đà, trừ bỏ nói cho mọi người là muốn thay đổi thế lực thiên hạ ra cũng là muốn trong hai người chọn vào một người kí thác. Khi đó hắn mới có thể tĩnh nhiên thoát thân.”
Nhật Quân yên lặng không nói gì, cẩn thận nghe, trong lòng cực kỳ bất an, ẩn ẩn cảm thấy được giống như mình có chỗ nào sai lầm rồi. Nhưng đầu đau quá, cái gì cũng không nghĩ được.
Công Văn dần dần thu thập hảo tình tự kích động, lại mở miệng. “Lựa chọn của Đế tọa cũng không vì tư tình, thiếp có thể cam đoan. Nếu có chút cơ hội. Nếu có chút lựa chọn. Người thứ nhất đế tọa muốn giết đó là Hiên Viên đế. Nhưng đế tọa nói, Hiên Viên hoàng triều trải qua trăm năm, căn cơ sớm đã củng cố. Hiên Viên cũng là một hoàng đế đắc dân tâm, chưa từng mượn cớ vì người trong thiên hạ, muốn lật đổ hắn cũng không dễ dàng; Liễu Tàn Mộng tâm cao chí xa, niệm ở thiên hạ, tài hoa này hơn người, lại giả dối như xà, ngoan cùng nhẫn đều nắm chắc thích đáng, nếu có chút cơ hội, thực sự có thể phun ra nuốt vào thiên hạ. Nhưng Liễu Tàn Mộng có ưu điểm là tranh, nhược điểm cũng là tranh. Thiên tái sử sách sỉ vô danh, hắn là không cam lòng là trời sinh bình thản, muốn càng không ngừng tranh, cùng thiên tranh, cùng mệnh tranh, từ tranh đấu cướp lấy mới thỏa mãn. Nếu sinh ở loạn thế, nhất định là có thể làm phong vân biến sắc, là nhân vật trí dũng kiệt xuất sửa đổi giang sơn, nhưng hắn bất hạnh sinh vào thái bình thịnh thế, thực sự phụ ý nguyện của hắn. Hắn có thể là khai quốc chi hoàng tốt nhất, thích hợp hộ quốc quân chủ. Đế tọa nếu lựa chọn trợ giúp hắn. Liền như chờ đem giang sơn đầu nhập lò luyện, đem vạn dân đốt cháy đến đổi lấy an bình của bản giáo.
Cho nên, đế tọa lựa chọn Hiên Viên — ít nhất hắn đã là hoàng đế.”
Nhật Quân sắc mặt trắng bệch, trắng đến mức có thể sánh bằng Dạ Ngữ Hạo hôm qua. Lời cuối cùng của Công Văn làm cho hắn vựng huyễn, trong lòng một trận lẩm nhẩm, hầu gian khanh khách rung động, quả muốn nôn ra chút gì đó, nhưng không nôn được gì.
Sai lầm rồi sao?
Vì sao cái gì cũng không chịu nói với ta? !
Nếu không nói, vậy vĩnh viễn không nói tốt lắm, vì sao phải loại thời điểm này, mới đến loạn lòng ta. Làm cho ta hối tiếc? ! Làm cho ta tự trách? !
Không, ta không thừa nhận! ! Ta không thừa nhận cái loại cảm xúc này! !
” Ngươi muốn cùng bản quân nói chính là những chuyện này?”
“Không, thuộc hạ chỉ là muốn hóa giải hiểu lầm giữa quân tọa cùng đế tọa trong lúc đó.” Công Văn cười khẽ, đối với việc làm trái ý nguyện Dạ Ngữ Hạo, đâm một đao thật mạnh trong lòng Nhật Quân đã làm thoả mãn đau thương tồn tại trong lòng nàng — thụ thương cũng không chỉ có ngươi, mọi người đều là vết thương buồn thiu. Ngươi có tư cách gì nói ngươi khổ nhất. “Kế tiếp mới là chính sự.”
Nhật Quân mạnh mẽ áp chế suy nghĩ hỗn loạn, tinh thần vực dậy . “Ngươi nói đi.”
Công Văn lẳng lặng thùy hạ con ngươi, chờ cấp cho Nhật Quân một đao thật nặng. “Kỳ thật, việc quân tọa phản bội đế tọa, đế tọa sớm có dự cảm. Hắn vẫn không muốn nghĩ như vậy, cho nên chưa bao giờ nói cho bất luận kẻ nào kế hoạch ứng biến này. Thế nhưng hắn là Vô Đế. Hắn phải tính toán phá hư nhất. Cho nên. . . . . .”
“Câm miệng!” Nhật Quân đột nhiên nhảy dựng lên, thanh âm thê lương giống như sư tử bị thương. “Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi muốn nói, hắn là cố ý, cố ý mắc mưu, cố ý ở trước mặt ta nhảy xuống nhai sao? !”
“Cố ý hay không cố ý thiếp không biết. Quân tọa vẫn thỉnh trước tiên tỉnh táo lại. Bằng không thiếp không tốt giao cho. . . . . . Nghĩ muốn rống giận, thiếp so với quân tọa còn có tư cách hơn.” Công Văn nhìn hai tay chính mình, run rẩy lợi hại như vậy, ngay cả vỗ cũng vỗ không được. Nàng rất sợ, nàng không biết bản thân vì sao lại trở thành đáng ghê tởm như vậy, biết rõ lúc này Nhật Quân sẽ không dễ chịu, lại . . . lại cứ đả kích hắn, thương tổn hắn.
Nhật Quân còn muốn phát tác, bị Quan Từ kiềm chế xuống dưới. Hiện trường trong ba người tỉnh táo nhất có lẽ chính là hắn. “Công Văn cô nương, chính sự rốt cuộc là cái gì?”
Công Văn xoay người bước ra gian bên ngoài, không lâu ôm quay về mấy quyển trục, một cái hồng bì thư.
“Đây là ‘ di chiếu ’, ‘ di chiếu thoái vị’ thật sự. “Công Văn cầm phong thư, không lạnh không nóng tăng thêm ngữ khí. “Là đế tọa ở tổng đà đã viết giao cho thiếp, bảo sau khi hắn qua đời thì giao ra.”
Nhật Quân vươn tay, nhưng đặt tại phía trên phong thư, phát giác hai tay mình cứng ngắc, vô luận như thế nào đều không thể khép lại, không thể tiếp được phong thư chỉ hơi mỏng này. Bàn tay trắng nõn của Công Văn khẽ đảo, đem di thư kia thả vào lòng bàn tay Nhật Quân.
“Thiếp trước chúc mừng quân tọa đắc trở về Vô Đế vị, còn có Quan thị vệ trưởng, về sau nên gọi ngươi là quân tọa.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian